当前位置:首页 > Thế giới > Kèo vàng bóng đá AS Roma vs Monza, 02h45 ngày 25/2: Chủ nhà đáng tin 正文
标签:
责任编辑:Nhận định
Nhận định, soi kèo Tottenham vs Man City, 02h30 ngày 27/2: Thời thế thay đổi
'Quỳnh búp bê' tập 13: My 'sói' muốn Cảnh thuộc về mình
'Quỳnh búp bê' tập 12: Hé lộ góc khuất đáng thương của My 'sói'
'Quỳnh búp bê' tập 11: Cảnh bị dí súng vào đầu, My 'sói' lại giở trò bẩn
"Quỳnh búp bê" tiếp tục có những diễn biến gay cấn. Ở tập 13, Quỳnh tìm mọi cách để lấy lòng Phong -'Thái tử' động Thiên Thai để tìm cơ hội bỏ trốn. Trong khi đó, Cảnh tiếp tục bị thất sủng và không còn được ông chủ Cấn ưu ái như trước.
Cuối tuần trước, tôi có cuộc hẹn với mấy người bạn cũ. Trong cuộc nói chuyện, tôi có kể cho hội bạn về khoản tiết kiệm của mình. Ngay lập tức, mọi người đồng thanh nói tôi dại. "Chẳng ai để tiền tỷ trong ngân hàng như ông cả, tiền đó là tiền chết. Lãi suất ngân hàng trong năm qua giảm kỷ lục, lời được bao nhiêu, chưa kể mức lạm phát, vậy còn có tác dụng gì?", một người bạn nói với tôi. "Giờ đang là thời điểm vàng, người ta không có tiền còn phải đi vay để đầu tư kìa, ông có tới 1,5 tỷ mà lại đi ném vào ngân hàng, đúng là dại dột", một người khác tiếp lời.
Tôi vấn không phải dân kinh tế, không có kinh nghiệm trong đầu tư kinh doanh nên hoàn toàn "mù tịt" về chuyện này. Hỏi ngược lại hội bạn về việc "đầu tư gì?", tôi nhân lại rất nhiều lời gợi ý: bất động sản, chứng khoán, tiền ảo, kinh doanh... Với họ, đấy là những mảnh đất màu mỡ, dễ dàng kiếm lời, hơn hẳn việc gửi tiết kiệm. Tuy nhiên, tôi lại chẳng có chút kiến thức hay kinh nghiệm nào về lĩnh vực đầu tư này.
"Phải bước ra khỏi vùng an toàn mới giàu được, phi thương bất phú; bất động sản giờ giá tốt, vay thêm chút mua để đấy chẳng mất đi đâu, mấy năm nữa có khi lãi gấp đôi; còn chứng khoán đang tăng mạnh, đầu tư giờ là dễ sinh lời nhất", câu nói của bạn khiến tôi trăn trở mấy ngày sau đó. Thực ra, cuộc sống của gia đình tôi vẫn duy trì bình ổn suốt thời gian qua, nhưng cũng một phần do không gặp phải biến cố gì. Gần đây, tôi nghĩ nhiều hơn đến quãng thời gian về già, những sóng gió có thể bất ngờ ập tới, khi ấy, liệu số tiền tôi đang tiết kiệm có đủ để giúp gia đình vượt qua khó khăn?
Tôi đang ở độ tuổi chưa quá già những cũng chẳng còn quá trẻ để liều lĩnh, thử thách với cái mới. Nhưng nếu không làm vậy, liệu tôi có đang lãng phí thời gian và tiền bạc của mình, như những gì bạn bè tôi nói? Tôi nên tiếp tục duy trì thói quen tiết kiệm của mình hay rút tiền thử đi đầu tư, chớp lấy thời cơ để làm giàu?
Rất mong nhận được ý kiến đóng góp của quý độc giả VnExpress có kinh nghiệm.
>> Bài viết không nhất thiết trùng với quan điểm VnExpress.net. Gửi bài tại đây.
Bạn bè nói tôi dại khi để 1,5 tỷ đồng tiết kiệm trong ngân hàng
Tôi thực sự bị tình nhân hấp dẫn đến nỗi nhiều khi như quên đi mình là phụ nữ đã có gia đình. Ai đó nói rằng, phụ nữ không yêu thì thôi, một khi đã yêu thì quên cả lối về. Tôi thậm chí có lúc còn nghĩ rằng Hải mới là tình yêu đích thực, là người đàn ông tôi cần.
Tất nhiên, tôi còn đủ tỉnh táo để mỗi khi bước chân về nhà vẫn làm tốt vai trò mẹ hiền, vợ đảm. Chồng tôi thì vẫn thế, yêu chiều tôi vô điều kiện.
Dù tôi có lơ là lạnh nhạt chuyện chăn gối vì "dạo này em nhiều việc nên hơi căng thẳng" thì anh vẫn không khó chịu, còn bóp vai bóp gáy cho tôi. Thái độ này của anh khiến tôi nhiều khi cảm thấy áy náy và day dứt vì những điều mình đang làm.
Một lần, mẹ tôi bị ốm nặng, đi khám mới biết lâm trọng bệnh. Mẹ sống cùng vợ chồng anh trai. Gia đình anh cũng khó khăn nên số tiền chữa trị khá lớn thực sự là một vấn đề. Khi chồng tôi biết chuyện, anh không ngần ngại bảo tôi rút sổ tiết kiệm để lo cho mẹ, mặc dù đó là cuốn sổ tiết kiệm duy nhất chúng tôi dành dụm suốt mấy năm qua. Việc làm của anh khiến tôi vô cùng nể phục.
Tôi tự thấy mình thật tệ, không xứng đáng với một người chồng tốt như vậy. Dù gì thì tôi cũng đã sai rồi, điều tôi có thể làm bây giờ là dừng lại. Thế nhưng khi tôi nói ra điều này, Hải lại không đồng ý.
Cậu ta nói yêu tôi thật lòng và quyết không chia tay. Khi tôi tỏ thái độ dứt khoát thì cậu ấy liền trở mặt. Cậu ấy gửi qua điện thoại tôi một đoạn clip giường chiếu của tôi và cậu ấy mà cậu ấy đã bí mật quay lại khiến tôi tái mặt hét lên:
- Cậu điên rồi. Cậu thừa biết tôi đã có chồng và mối quan hệ của chúng ta chỉ là hai bên cùng vui vẻ.
- Nhưng giờ chị không muốn làm tôi vui vẻ nữa thì tôi biết phải làm sao?
- Cậu là đồ trơ trẽn, bỉ ổi.
- Chị thì khác gì tôi. Thậm chí chị còn trơ trẽn hơn tôi khi lừa chồng dối con đi ngoại tình. Thôi, tôi không dài dòng, chị muốn dừng lại cũng được thôi. Hoặc là chị đưa tôi 500 triệu, hoặc là clip này sẽ tới tay chồng chị, được mất thế nào chị cân nhắc kỹ nhé. Tôi cho chị thời hạn một tuần có lâu quá không?
Hắn nói rồi nhếch mép cười bỏ đi để lại tôi đứng như trời trồng. Giờ thì tôi đã nhìn rõ bộ mặt thật của kẻ đểu cáng. Nhớ lại những giây phút mặn nồng cùng hắn, tôi cảm thấy ghê tởm chính mình. Hắn tống tiền tôi, số tiền đó tôi có thể xoay xở được.
Vấn đề là tôi biết những kẻ như hắn sẽ không bao giờ dừng lại ở con số đó. Hắn sẽ dùng clip đó để uy hiếp tôi đến khi nào hắn chán thì thôi. Với kẻ đê tiện ấy, một xu cũng đừng hòng lấy được của tôi.
Sau khi về nhà, tôi bảo với chồng có chuyện muốn nói với anh. Tôi chỉ còn một cách là thú nhận mọi chuyện với chồng, mọi việc sau đó tùy anh định đoạt. Tôi thật sự khó khăn khi nói ra điều này. Anh im lặng ngồi nghe, không cắt lời, cũng không một lời nóng giận chửi bới. Nhưng nhìn sắc mặt anh tôi nhận rõ sự chịu đựng đang hiện lên trong từng thớ thịt. Cuối cùng anh nói:
- Giờ em muốn như thế nào?
- Em có tội với anh, với con. Giờ anh quyết thế nào, trừng phạt em thế nào em cũng chịu.
- Chuyện em vừa nói ngoài sức tưởng tượng của anh. Anh cũng không biết mình phải làm gì bây giờ, nói với em cái gì bây giờ. Anh cần thời gian và trong thời gian ấy em có thể không làm phiền anh được chứ.
Tôi đã khóc rất nhiều suốt những ngày sau đó khi thấy chồng im lặng như một cái bóng trong nhà. Im lặng có lẽ chính là sự khinh bỉ khủng khiếp nhất anh đang dành cho tôi. Nhưng dù anh có như thế nào, tha thứ hay không tha thứ thì tôi cũng phải chấp nhận thôi. Bởi chính bản thân tôi cũng không tha thứ nổi cho những việc mà tôi đã làm.
Theo Dân Trí
Vợ tâm sự chuyện ngoại tình với chồng khi bị nhân tình dọa gửi clip nóng
Nhận định, soi kèo Al Wehda vs Al Nassr, 22h59 ngày 25/2: Xoa dịu nỗi đau
Chúng tôi đến thăm lớp học trên đường 22 (P. Phước Long B, Q. 9, TP.HCM) vào một buổi tối. Bước vào bên trong, ở tầng trệt, 6 học sinh cả nam lẫn nữ ngồi quanh 2 chiếc bàn tròn cặm cụi làm bài. Thấy chúng tôi vào, một em đứng lên khoanh tay cúi đầu: 'Thưa bác, bác kiếm ai'?. 'Bác cần gặp thầy của con'. 'Mời bác lên lầu, chú ấy đang dạy lớp trên'.
![]() |
Nhóm học sinh chăm chỉ học tập. |
Trên lầu, 10 học sinh lớp 7 đang lắng nghe lời giảng của 'chú'. Đó là một thanh niên đứng tuổi thấp người, gầy guộc. Anh mặc chiếc áo thun đỏ, quần đen giản dị. Anh giảng bài bằng giọng Huế lơ lớ.
Thấy tôi, anh nói, chú cố gắng đợi anh đến 21h, tan lớp. Chúng tôi gật đầu, ngồi xem anh và các học sinh dạy và học.
Tranh thủ lúc ngưng giảng, chúng tôi trò chuyện với nữ học sinh tên là Haphi Sáh, dân tộc Chăm. Em theo gia đình từ An Giang lên vùng đất này từ nhiều năm nay. Cha mẹ em đều là lao động thuộc diện khó khăn. Hiện em theo học lớp 7 trường THCS Đặng Tấn Tài.
Em được nhận vào lớp học này để bổ sung cho các môn Hình học, Đại số và Anh văn đang rất yếu. Em nói: 'Nhờ có chú giảng nên con hiểu được bài vở ở trường. Rất may được chú thương, con được lên lớp và đạt được những danh hiệu mà có mơ con cũng không tìm được'.
Các em được cho bài tập ngồi làm. Anh xuống tầng trệt giảng bài cho học sinh lớp dưới.
![]() |
'Chú chỉ muốn các con gọi là chú bởi chú không muốn làm thầy. Chữ 'chú' vừa thân tình vừa gần gũi. Không phải chỉ đơn thuần là giảng bài cho các con, chú còn muốn trang bị cho các con lễ giáo để trở thành người tốt trong xã hội'. |
Nên người nhờ 'chú'
Giờ tan học, các em lễ phép chào thầy ra về. Chỉ còn mình anh ngồi lại với chúng tôi. Anh là Hoàng Trọng Khánh, 37 tuổi là công nhân lao động phân xưởng thuốc sát trùng của một công ty liên doanh.
Năm 2000, học xong hết lớp 12, gia đình khó khăn anh phải vào Đà Nẵng làm công nhân ngành gỗ. Ròng rã suốt 10 năm vẫn không khá được, anh vào TP.HCM làm công nhân.
Vào một buổi chiều nọ, sau khi đi làm về anh ngồi uống cà phê với một người bạn tại một quán ở đầu đường 22 gần khu gò mả.
![]() |
Học sinh lớp 7 đang chăm chú nghe giảng. |
Trước mắt anh, trên một ngôi mộ, 4 chị em đang cặm cụi nhìn vào trang sách. Không được bao lâu, chúng xếp sách ngồi cúi đầu buồn bã. Anh đến bên cạnh chúng hỏi 'Vì sao?'. Các em cho biết, muốn học lắm mà không hiểu bài. Anh bảo đưa cho anh xem.
Lần lượt, anh chỉ bài cho từng đứa. Chỉ đến đâu nét mặt chúng tươi đến đó. Cuối cùng chúng nở một nụ cười rạng rỡ, 'Con cám ơn chú. Không có chú con không biết hỏi ai'.
Cứ thế, chúng bấu víu vào anh hết ngày này đến ngày khác. Từ 4 đứa này, con số đến hỏi bài ngày càng nhiều. Có nhiều phụ huynh khá hơn đã dựng lên tại nghĩa trang này một chòi nhỏ để làm nơi học tập. Số lượng cứ tăng dần. Hầu hết đều là con em lao động nghèo không có điều kiện học thêm. Chòi không còn khả năng chứa...
Một người bạn chủ trại mộc cho mượn chỗ làm lớp học nhưng chỉ một thời gian ngắn phải ngưng vì mùi vẹc-ni, dầu bóng lan tỏa khắp nơi khiến cho các em không chịu nổi. Lớp học phải dời đi nhiều nơi trước khi về nơi đây. Tầng trệt và lầu 1 mỗi nơi một lớp. Cứ từ 17h đến 19h, ở dưới lớp 6 thì trên lớp 8, rồi từ 19h đến 21h dành cho lớp 7 và lớp 9.
![]() |
Các em ôn lại bài đã học. |
Trải qua gần 10 năm, đến nay đã có nhiều học sinh tốt nghiệp cấp 3. Tôi giúp các cháu hoàn toàn miễn phí. Rất may, nhiều phụ huynh có điều kiện góp lại thuê căn nhà này và chính chủ nhà cũng tạo điều kiện cho tôi được tiếp tục làm công việc đáng yêu này.
Nhiều người thắc mắc, tại sao tôi mới học hết lớp 12 mà có thể chỉ dạy được các cháu? Theo tôi, điều quan trọng để làm được việc là kiến thức. Tôi không có bằng cấp cao nhưng tôi thường xuyên trau dồi và học hỏi khắp nơi. Nhờ vậy tôi mới chỉ cho các cháu được. Mà tôi chỉ hướng dẫn các cháu học thôi, không phải dạy nên tôi không nhận là thầy.
Tôi thương các cháu. Lương công nhân quá thấp nhưng khi nhìn chúng, tôi không nỡ bỏ để tìm một công việc khá hơn. Tôi cũng chẳng còn tâm trí nào để tìm cho mình một hạnh phúc riêng nên đến nay vẫn còn độc thân. Các cháu học giỏi, ngoan và nên người là niềm hạnh phúc vô bờ của tôi ...', anh nói.
Ngày 25/12/2017, ông Trần Văn Bảy, Chủ tịch UBND quận 9 đã biểu dương việc làm của anh Khánh 'Có thành tích đóng góp cho phong trào khuyến học, khuyến tài, xây dựng xã hội học tập trên địa bàn quận'. 2 năm sau, chủ tịch UBND TPHCM Nguyễn Thành Phong tiếp tục khen tặng anh 'Đã có những đóng góp tích cực trong thực hiện các chương trình xã hội - từ thiện liên tục nhiều năm'. |
Giếng nằm sát đường đi. Cấu trúc xây dựng giếng còn mới. Nhưng theo người dân nơi đây giếng đã hiện diện hơn 2 thế kỷ...
" alt="Thương học trò nghèo, anh công nhân quên cả hạnh phúc riêng tư"/>Thương học trò nghèo, anh công nhân quên cả hạnh phúc riêng tư
Cô gái bé nhỏ bảo tôi: "Vì thanh xuân ngắn nên em chẳng muốn phí hoài cho gia đình, con cái". (Ảnh minh họa: Sohu).
Nàng ngồi ở ghế sofa, tôi nằm gối đầu lên đùi nàng. Nàng nhẹ nhàng bới mớ tóc trên đầu tìm sợi trắng khiến tôi lim dim buồn ngủ. Rồi nàng hỏi: "Cứ mỗi lần anh đến chỗ em lại nói dối vợ, vợ anh không nghi ngờ gì sao?".
Thật ra thì tôi cũng không biết vợ tôi có nghi ngờ gì không. Tôi vẫn thấy cô ấy chăm lo chồng con bình thường, chỉ là ít chuyện trò hơn trước.
Nàng lại nói: "Có lần em nhìn thấy vợ anh rồi, chị ấy xinh đấy chứ, hồi trẻ chắc cũng đẹp lắm". Câu nói của nàng bất giác kéo tôi về ngày xưa cũ, khi tôi đang độ tuổi hai mươi.
Vợ tôi khi ấy là hoa khôi của trường, học giỏi hát hay, còn tôi thì biết chơi đàn ghi-ta. Một lần, vào ngày Nhà giáo Việt Nam, khoa tổ chức lễ mít tinh, đêm đó tôi đệm đàn cho nàng hát một bài hát nhạc Trịnh Công Sơn. Chúng tôi quen nhau từ đêm ấy, dần dần cảm mến rồi yêu nhau.
Hồi đó vợ tôi có nhiều vệ tinh theo đuổi, không hiểu sao cô ấy lại chọn tôi. Có lần tôi hỏi, cô ấy chỉ cười: "Yêu thì cần gì lý do chứ". Nhưng tôi lại trêu nàng: "Yêu cũng có lý do đấy, ví như anh yêu em ấn tượng ban đầu là vì em xinh, em giỏi, em hát hay này". Cô ấy nghiêng đầu nhìn tôi vặn vẹo: "Thế thì không ổn lắm nhỉ, vì mai này em già, em xấu, em không còn sức để hát nữa thì anh cũng sẽ hết yêu em mất". Lúc đó có lẽ cô ấy chỉ nói đùa, và tôi cũng coi đó là một câu nói đùa.
Sau khi kết hôn, cô ấy thi đỗ công chức vào một cơ quan nhà nước, còn tôi đi làm thuê mấy năm rồi hai vợ chồng bàn nhau mở một cơ sở sản xuất nhỏ phù hợp với chuyên môn của tôi.
Giai đoạn đầu lúc nào cũng khó khăn. Vì chưa quen việc, chưa có mối quan hệ lại dễ tin người, tôi bị đối tác lừa trong một điều khoản kí kết hợp đồng nên gặp bất lợi phải đền bù một khoản lớn. Thương chồng, vợ tôi chạy vạy vay mượn anh em, bạn bè mỗi người một ít để bắt đầu lại. Mọi khó khăn dần cũng qua.
Mới đó mà đã mười sáu năm trôi qua rồi. Hai vợ chồng đã ngoài bốn mươi, hai con trai cũng đã vào trung học. Chúng tôi đã có nhà xe, kinh tế không còn phải lo nghĩ nữa. Nhưng cùng với thời gian, nhiều thứ đã thay đổi, nhất là vợ tôi. Cô ấy già đi nhiều, cũng không còn hay hát hò lãng mạn như ngày xưa. Thú vui của vợ tôi chỉ là làm tốt việc ở cơ quan, sau đó về quanh quẩn vườn tược bếp núc. Cô ấy không thích tiệc tùng, không thích ồn ào, trái ngược hẳn với công việc và tính cách của tôi.
Rồi tôi gặp nàng, nhanh chóng bị vẻ thanh xuân ngọt ngào của nàng hấp dẫn. Tất nhiên mối quan hệ này tôi không có ý định công khai. Tôi chỉ muốn ngoài những lúc mệt mỏi trên thương trường, được đến bên nàng để nghe những ngọt ngào vuốt ve.
Tôi trêu nàng: "Em cứ qua lại với anh già này mãi cũng không ổn đâu, thanh xuân ngắn lắm, tìm một anh chàng đàng hoàng mà cưới đi".
Nàng nghe tôi nói xong thì bĩu môi thủ thỉ: "Em không cần, em cứ yêu anh đến khi nào anh chán em thì thôi. Vì thanh xuân ngắn nên em cũng chẳng muốn hoài phí cho việc chăm lo gia đình hay sinh con đẻ cái. Phụ nữ sau khi kết hôn rồi chán lắm. Em nhìn chị gái em thì biết, lúc yêu thì được cưng chiều như bà hoàng, cưới rồi thì không khác gì giúp việc không công. Nào là việc công, việc tư, việc nhà chồng, việc nhà mình, rồi sinh đẻ, chăm sóc nuôi dạy con cái. Quay đi quay lại đã già mất rồi".
Nàng nhìn tôi, không thấy tôi nói gì, nghĩ rằng chưa đủ thuyết phục liền nheo mắt nói thêm: "Nói đâu xa, ngay như vợ anh kia kìa. Ngày xưa chị ấy chả là hoa khôi à. Rồi lấy anh, cùng anh chịu khổ bao năm để giúp anh gây dựng sự nghiệp. Anh bận bịu kinh doanh, một mình chị ấy chăm con, lo cho bố mẹ chồng. Giờ chị ấy có chút tuổi rồi, nhan sắc đã không còn rực rỡ nữa. Và chồng chị ấy thì đang nằm đây, bên cạnh em. Anh xem, rốt cuộc vợ anh sướng hay khổ nào. Em thì em chả dại. Đàn ông các anh bạc bẽo lắm".
Cô nhân tình bé nhỏ của tôi, bình thường chỉ hay nũng nịu đòi quà, chỉ kể chuyện trên mây trên mạng, nay cũng nói những câu tỏ vẻ hiểu sự đời. Nhưng nàng ấy nói không sai. Sau những gì vợ chồng tôi đã trải qua, đã từng có với nhau, ở tuổi này đáng lẽ vợ tôi phải là người phụ nữ viên mãn về mọi thứ. Thế nhưng cô ấy lại thường phải lủi thủi một mình với căn bếp, với vườn rau trên sân thượng, còn tôi thì lại dành thời gian rảnh rỗi để vung tiền cho tình trẻ.
Nghĩ đến đó tự nhiên tôi thấy sống mũi mình cay cay. Tôi ngồi dậy, bảo với nhân tình: "Em nói hay lắm, em nói như tát vào mặt anh khiến anh tỉnh ngộ rồi. Thôi anh về nhà đây. Mấy hôm nay anh chưa ăn cơm tối ở nhà". Nói rồi tôi bật dậy, khoác áo, xỏ giày khiến nàng ngơ ngác: "Em nói sai gì à mà sao anh như giận em thế? Đấy, em biết mà, anh lại chán em rồi, vậy mà miệng lúc nào cũng nói yêu em nhất".
Trời tối, phố đã sáng đèn, một vài cặp đôi đã bắt đầu chở nhau dập dìu trên phố. Tôi bỗng nhớ lại thời sinh viên, khi tôi và vợ mới yêu nhau, mỗi tối đều chở nhau qua từng con phố, nói nhau nghe đủ thứ chuyện trên đời. Ngày ấy còn trẻ, còn vui dù nghèo. Bây giờ mọi thứ đủ đầy rồi thì tôi lại đem lòng lừa dối vợ. Câu nói ngày xưa của vợ bỗng nhiên vọng về "mai này em già, em xấu, em không còn sức để hát nữa thì anh cũng sẽ hết yêu em mất". Con đường trước mặt bỗng nhiên như mờ đi. Tôi khóc.
Theo Dân trí
Chồng ngoại tình tỉnh ngộ chạy ngay về với vợ khi nghe nhân tình thủ thỉ